Những Cánh Hạc – chap 1 |
Hồng quay lưng tiến thẳng về phòng làm việc bỏ mặc sau lưng tiếng vỗ tay chào mừng Chương . Từ xa, Chương nhìn theo người con gái vừa nãy đối đáp với mình, người cũng vừa ban ân huệ cho anh bằng con mắt hình viên đạn với tất cả hứa hẹn những chuyện sẽ xảy ra không hay cho anh trong tương lai . " Đúng là con gái thành phố khác thiệt! Chanh chua thiệt" Chương vừa lắc đầu vừa mỉm cười .
Giờ tan sở, tất cả mọi người ùa lại tập trung trứơc cổng . Thảo nói
- Để coi, mọi ngừơi ai cũng có xe duy chỉ anh Chương là người mới tới nên xem ra trong số chúng ta phải có người đèo anh rồi
- Giờ anh chịu ai thì người đó chở .
- Ý hay! Anh chọn ai trong số những bông hoa đang hé nở đây hở anh Chương
- Thật tình nếu phiền các cô quá thì thôi vậy, tôi đón xích lô
- Trời! Ai lại để người mới tới lại phải làm vậy nữa, chắc gì anh biết trả giá xe ở thành phố này . Thôi, Hồng mày chở ảnh được không ? Hồng !
Không để ý cuộc bàn tán sôi nổi từ nãy giờ chỉ chung quanh đề tài là anh Chương nên cô ngước nhìn trời mây, nghĩ giờ này chắc mẹ mình cũng đã nấu xong cơm tối nhưng cô đã gọi sẽ về trễ nên xem ra chắc vắng lắm đây .
- Hồng!
- Gì ? Cô nghe Thảo giật vai mình
- Mày lơ mơ tới đâu rồi hả con kia ? Anh Chương chọn mày chở ảnh đó
- Cái gì ? Tao ..
- Không nói lôi thôi, anh Chương qua xe con Hồng mà ngồi . Tất cả lên đường ..
Giỏi cho con này! Mày chỉ huy, tính toán quá hay! Tại sao cứ nhè mình mà chở tên này chứ ? Đúng là ngày hắn vào là ngày xui cho mình . Đợi đó đi Thảo! Mày sẽ còn khóc dài dài với tao vì vụ này . Hồng ấm ức rồ ga rồi quay lại anh Chương nói
- Lên xe chứ còn đứng đó làm gì ?
- có cần tôi chở hay không ? tôi cũng biết lái
- Không cần . Mắc công tôi bị phạt tiền vì chuyện không đâu nữa . Lên xe dùm không khéo con Thảo cằn nhằn tôi nữa .
- Tùy cô thôi!
Chương nhún vai khi thấy sự cầu hòa của mình không được Hồng đáp lại . Anh chỉ biết phó số cho trời định .
Cả một đoạn đường dài nhưng Chương không tài nào bắt chuyện được với Hồng . Xem ra con đường đi tới tiệm ăn không dài và gian khổ bằng con đường cầu hòa với cô gái khó tính này . Chương nghĩ như thế và thở dài . Bỗng Chương nghe tiếng két và để giữ thăng bằng, theo phản xạ, anh vòng tay ôm lấy eo của Hồng . Cảm thấy có ai đó đang đụng chạm vào người, Hồng vốn không có thiện cảm khi người khác đụng người cô nênnói khẽ với hai hàm răng đay nghiến
- Làm ơn rút tay ra khỏi người tôi dùm . Đừng có mượn cớ đèn đỏ mà giở trò ở đây .
- Tôi đâu có cố ý, chẳng qua tại tôi nghe tiếng két nên phản xạ tự nhiên ..
- Thôi khỏi cần minh oan, anh tưởng anh có thể viện cớ này nọ ..
- nè cô, tôi không biết cô có ý tốt hay xấu gì nhưng xin đừng nghĩ tôi là hạng người mượn trường hợp này mà làm trò gì bậy ..
- Vậy thì rút tay ra khỏi hông tôi ngay .
- Tốt thôi . Đây là lần đầu cũng như lần chót tôi đi nhờ xe cô .
- Yên tâm, anh không còn dịp nữa mà đi nhờ xe .
Cuộc đối thoại chấm dứt ngay khi đèn xanh bật lên . Hồng phóng xe thẳng theo cuộc hẹn của mọi người trong công ty . Phía sau, Chương cảm thấy có cái gì đó hụt hẫng bên trong tận tâm hồn . Anh nghĩ dù gì có thể Hồng là con gái thành phố nên khác tỉnh, không nhẹ nhàng sâu lắng nhưng giờ qua cách nói của cô lúc nãy thì anh không còn nghĩ sẽ kết bạn với cô như mong muốn ban đầu . Hai người im lặng trên đường giữa bao tiếng ồn .
- Tới rồi! Xuống xe dùm!
- Cảm ơn!
Đúng hai tiếng cám ơn xong, Chương quay người hòa vào mọi người đang quây quanh anh . Hồng thấy Chương như thế cũng hơi chột dạ . Cô biết nãy mình có nói quá lời vì rõ ràng anh không hề cố ý, đó chỉ là phản xạ tự nhiên, nếu là cô thì cô cũng sẽ làm như vậy . Chỉ tại ác cảm ban đầu nên cô trút giận lên anh .. Nhưng chẳng lẽ mình chạy theo xin lỗi rồi mọi người sẽ bu quanh hỏi chuyện gì đã xảy ra thì sao ? Hồng đắn đo đứng mãi cho tới khi Thảo chạy ra
- Sao mày đứng ngoài này ? Còn không mau vào chiến đấu nữa chứ
- Tao ...
- Lại dở chứng không ăn nữa hả ? Muốn mọi người hùa ra khiêng mày vào như lúc trước à ?
- Tao không biết tại sao tao không muốn ăn lúc này ?
- Hay .. hai người cãi nhau trên đường đi hả ? Anh Chương làm gì mày ?
- Có .. Không .. tại bất chợt tao không muốn thế thôi . Mày biết tao quá rồi
- Đúng nhưng mày thường không muốn ăn khi mày làm cái gì đó sai hay cãi nhau sao đó ... cho nên tao nghĩ ..