Ai cũng cười vui cả, vậy là một kỷ niệm nữa chính thức được ghi vào trang giấy cuộc đời nó. Ban ngày trời nắng ấm, nó cảm thấy thân thể khỏe khoắn hơn, nhưng đêm đến thì là cả một cực hình, đau nhức quằn quại hành hạ từ những vết thương, ở đầu, ở chân, ở tay, liên tiếp truyền đến. Nó không ngủ được … Bên cạnh nó, Nhung vẫn ở đó, chăm sóc cho nó như người vợ đang chăm sóc cho chồng vậy, trừ những nơi tế nhị ra, còn chăm sóc, lau rửa thân thể Nhung đều giành làm với mẹ nó, mẹ nó có vẻ rất vui …
- Nhung… mai.. bà về đi nha..
- Sao vậy ?
- Bà ở đây hoài ba má bà ko la hả ?,
- Không ba má tui nói hôm nào ông khỏe đưa ông về nhà chơi nữa.
- Ừ, tui cũng khỏe rồi, bà sắp xếp về đi, không mọi người lại nói.
Nói xong nó nhìn qua Nhung, nước mắt đã chảy hai hàng, ngồi thút thít, bàn tay vẫn nắm lấy tay trái của nó.
- Ặc, gì nữa… bà cho tui xin.. sao khóc hoài vậy ?
- H muốn đuổi Nhung về lắm hả ? H không muốn Nhung ở lại đây sao ?
- Trời nghĩ cái gì vậy không biết, ai duổi đâu ? chỉ là bà ở đây ko có tiện đâu, bà là con gái, ở đây cũng ko có đủ điều kiện ăn ở nữa, cực chẳng đã mới ở lại thôi.
- Ừ, tui biết rồi, vậy mai tui về, cuối tuần tui lên chơi với ông, bác sĩ nói ông phải theo dõi hơn 2 tháng đó. Tui về mang vở lên đây học với ông luôn.
Không biết nói gì thêm, bỗng thấy mủi lòng, lần đầu tiên được một người con gái quan tâm đến vậy, cũng là lần đầu tiên nó nhìn Nhung theo con mắt khác, từ trên xuống, rồi lại dưới lên, dừng mắt ở những chỗ trọng điểm của đàn bà, rồi nó đỏ mặt, rời ánh mắt lên trần nhà, suy nghĩ lung tung.
Hai tháng qua đi, Nhung vẫn đều đều lên chơi và chăm sóc nó dịp cuối tuần, hôm nay xuất viện về nhà, nó cảm thấy vui lắm, ở bệnh viện đúng là như cái nhà tù.
Đã tháng 8 rồi, chỉ còn 1 tháng nữa là nhập học, nó không lo lắm. Từ ngày về nhà Nhung siêng lại nhà nó chơi hơn, cũng đỡ buồn.
Một buổi chiều, Nhung đang ngồi học bài với nó, trời nóng nực, nó nói :
- Bà ở nhà nha, tui ra chợ mua ít đá với sâm sâm về ăn cho mát, nóng quá trời
- Ừ ông đi đi !
Rảo bước ra chợ với cái chân còn bó bột, 1 tuần nữa mới tháo bột, thiệt tình là ngứa ngáy kinh khủng .. haiz. Mua xong quay về nhà, nó không thấy Nhung đâu, cửa cũng được đóng lại nhưng không chốt trong
- Bà đâu rồi Nhung ? nó hỏi lớn
Trong nhà không có tiếng trả lời, im phăng phắc, nó nghĩ chắc Nhung chạy đi mua gì hoặc đi đâu đó, nó lê xuống nhà bếp, bỏ sâm sâm ra bàn, cầm cục đá đi vào nhà tắm để rửa, cửa nhà tắm đóng nhưng cũng không có khóa, khóa nhà tắm loại núm vặn, có chốt phía trong, vừa mở cửa ra, đập vào mắt nó là một cơ thể trắng muốt đang nâng mặt lên vòi sen, tuột tay rớt cục đá xuống nó đứng như trời trồng nhìn thẳng vào cơ thể mịn màng đó. Nghe tiếng động, Nhung quay đầu nhanh nhìn ra cửa, thấy nó, Nhung lập tức lấy tay che các vùng kín, mặt đỏ gấc rồi nói
- Ông ….đứng đó … nữa, ra ngoài…. đi, tui… đang tắm…. mà
Như sực tỉnh cơn mê, nó xấu hổ quay ra ngoài một cách nhanh nhất, nhưng cái chết mà nó không để ý là cái chân và cái nạng của nó không chịu quay theo tốc độ đó, hụt nạng chống, nó té đổ kềnh ra nền nhà sóng soài. Nhung từ trong chạy ra, không còn để ý đến cơ thể chưa có mảnh vải của mình, ôm lấy nó, đỡ nó dậy ngồi ra bàn ăn nhà bếp, cái vật mềm mềm đó áp vào má nó, mắt nó như hoa đi, chân tay bủn rủn hết cả, cậu nhỏ cũng từ từ ngoi lên đòi quyền tự do. Ngồi được lên ghế, mặt nó đỏ như gấc, cúi mặt xuống nền nhà không dám nhìn lên, Nhung lúc này mới nhận thức được tình trạng của mình, với tốc độ nhanh nhất cũng chạy thẳng vào nhà tắm.
Thay đồ xong, Nhung đi ra ngoài, hai đứa nhìn nhau bẽn lẽn, không ai nói gì, mặt ai cũng đỏ gay như mới phơi nắng ở biển về vậy, ngồi đối diện nhau ở bàn ăn…
- Tui …xin lỗi, tui.. tui.. không biết bà tắm ở trong đó. Tui tưởng bà đi đâu
Nó cố nói để xua tan đi sự ngại ngùng cũng như sự im ắng đang chiếm lấy không gian.
- Ừ… cũng tại… tui.. tui.. quên khóa cửa.
- Bà coi như tui chưa thấy gì hết đi , nó mím môi lại rồi nói.
- Ừ
Chuyện đó được khép lại ở đó, không nhắc đến nữa để khỏi phải gây thêm ngại ngùng, Nhung cố gắng tự nhiên hơn khi nói chuyện với nó suốt cả buổi chiều.
Thứ hai tuần sau, sau khi tháo băng, nó cảm thấy thoải mái vô cùng, chưa được vận động mạnh như chạy nhảy, nhưng được đi bộ là cả một niềm vui, nó cảm thấy tự tin hơn khi đi bằng chính đôi chân của mình thay vì cái nạng. Ngày tựu trường, lớp cũ phân chia nhiều do có đứa vào bán công, có đứa vào công lập, vào trường rồi cũng chia ra các lớp, không còn được họp lại với nhau nữa.
Vậy là chính thức lên cấp 3, trường công lập nên có chế độ học căng hơn và mệt hơn so với các trường khác, Nhung cũng học chung trường với nó, chỉ khác lớp.
Từ khi xảy ra tai nạn đó, Nhung thân thiết với nó hơn, thường xuyên đi học chung với nó hơn, nó cũng không nỡ từ chối, mà có từ chối cũng không được, Nhung có vũ khí mà nó khó có thể từ chối được, đó là khóc….
Đoạn 3 : Giờ Thể dục
Cũng thấm thoát cả 3 tháng sau khi nhập học, mọi thứ dần đi vào quỹ đạo của nó, các lớp cũng đã có giáo viên chủ nhiệm, thời khóa biểu cũng đã được thông báo trên bảng thông báo của trường.
Nó vẫn vậy, sáng đạp xe đạp thể thao của nó, chở một cô nàng nhỏ nhắn ngồi sau, thao thao bất tuyệt nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, đến trường cùng ngồi ở ghế đá ăn nắm xôi, chuyện cứ thế trôi đi cho đến một ngày, trong giờ thể dục buổi chiều.
Lớp của nó và lớp Nhung cùng học chung một thầy thể dục và cùng tiết thể dục, bài học thể dục là chạy dai sức. Cái nắng buổi chiều oi bức, thầy cho cả 2 lớp chạy 3 vòng sân đối với nam, 2 vòng đối với nữ, nói đến cái sân đá banh thì chắc ai cũng biết, 1 vòng của nó chắc cũng tới hơn 500m gì đó, chạy được 1 vòng cùng nhau, đến vòng thứ 2, hầu như ai cũng đã oải rồi, đang chạy với Nhung bỗng nó nghe một tiếng bịch khô khốc, Nhung ngã sóng soài ra đó, ngất xỉu, chắc tại trời nắng quá, lại chạy lâu nên vậy.
Nó bế Nhung lên, chạy vào bóng mát của một cây lớn, các bạn khác trong lớp cũng nhanh nhảu đưa khăn và các thứ khác để lau mặt cho Nhung, té ngã đất bám đầy cả.
Khi Nhung tỉnh lại, đang gối đầu lên đùi của nó, ngồi dưới tán cây, nó cũng xin thầy cho nghỉ hôm đó để chăm sóc Nhung, đưa cho Nhung ly nước chanh đá đã pha sẵn
- Bà uống đi…cho khỏe
- Cám ơn
- Mệt thì chạy chi cho cố vậy, chạy 1 vòng thôi rồi vô nghỉ đi.
- Tui muốn chạy cho hết 2 vòng mà
- Điên gớm, đã yếu rồi mà còn sung
Nói xong nó mỉm cười nhìn Nhung
- Còn chưa tính ngồi dậy sao, móp hết cả đùi tui rồi
Nhung ngồi dậy, mặt đỏ lên một chút, chắc do cái nóng hực vào và cũng do câu nói của nó.
- Tui xin thầy nghỉ rồi, để tui chở bà về lun
- Ừ
Hai đứa nó đứa chở, đứa ngồi sau, đi về trong ánh mắt dòm ngó của đám bạn.
Đưa Nhung về nhà, nó ở lại chơi một chút, nhà Nhung không lớn, mà hầu như CNVC thời đó không ai có căn nhà nào lớn, bằng gỗ, lát xi măng…, ngồi ở phòng khách, Nhung đang tắm sau khi về nhà.
Nghe ngoài cửa có tiếng xe, tiếng mở cổng ngoài sân, nó đi ra
- Ủa H tới chơi đó hả ? Nhung đâu con ?
- Dạ Nhung đang tắm trong đó Bác
- Chiều nay nó đi học mà ?
- Dạ học thể dục ạ ! Nhung bị mệt, ngất xỉu nên con chở về
Thái độ của mẹ Nhung thay đổi nhanh, dựng nhanh chiếc xe đi thẳng vào nhà, nó nghe loáng thoáng Bác đang hỏi han Nhung….
- Ông nói với má tui chi vậy
- Ai biết, hỏi thì nói thôi, nói dối chi ?
- Ừ thôi, không có gì
- Thôi má bà về rồi thì tui cũng về đây
- Ông ở chơi tí nữa đi
- Thôi bữa khác đi, hôm nay cũng mệt rồi, bà đi nghỉ đi
- Ừ !
Nó dắt xe ra, đạp về nhà, tắm rửa và lăn lên giường ngủ một chút.
Hôm sau, và nhiều hôm sau như vậy, nó vẫn chở Nhung đi học hàng ngày, chẳng biết tình cảm của nó ra sao ? nhưng nó cảm thấy khó từ chối và cũng không muốn từ chối cái nhiệm vụ này ???
Một hôm, trong giờ ra chơi, đang đá cầu dưới sân, bỗng có 2 đàn anh học lớp 12 ở tầng trên, đi xăm xăm lại nó, nắm cổ áo kéo nó ra một góc. Đến nơi nó gạt tay người kia và hỏi cộc lốc
- Ông là ai ? muốn gì ?
- Mày nghe cho rõ đây thằng nhóc, anh chấm nhỏ Nhung rồi nên mày nên tránh xa nó ra đi
Nó hếch môi lên, cười mỉa mai
- Chấm thì làm gì ? không thích né thì sao ?
Nghe thằng kia nói đến Nhung bỗng nó lại nổi lên cái máu điên loạn vào thời năm lớp 8 khi còn trong băng nhóm.
- Tao không thích đánh lộn với mấy thằng con nít, với lại báo cho mày biết, tao là nhất đẳng Karate Đai Đen ở huyện này, nên mày không phải là đối thủ của tao
Nó hếch miệng lên, độ mỉa mai được tăng cao đến cực độ
- Karate thì ngon lắm à ? cứ đụng chuyện đi rồi tính
Thằng đàn anh tái mặt đi, chắc giận lắm, nhưng cố tỏ ra thái độ đàn anh
- Tao nói chú mày rồi, đừng có mà hối hận đó.
Nói rồi thằng đàn anh cũng bỏ đi, nó cũng không quan tâm nhiều lắm về vấn đề đó, nó cũng chẳng quan tâm ai đang theo đuổi nhỏ Nhung…
Copyright © 2012 - Wapphimsex.sextgem.com - All rights reserved.
♥ phim sex ♥
xem phim sex - phim sex cho dien thoai - phim sex dien thoai - phim sex online - wap xem phim sex | phim sex cho dt